Rồi như một người thầy người cha ông Chưởng lưu ý căn dặn cụ thể cho Gia những đường dao lưỡi kéo sắc lẹm những bài phẫu thuật cắt rút công trình sao cho thành tấm thành miếng mà không để bị sụp.Ông nói bằng tất cả sự đam mê và niềm cảm hứng, một sự tâm đắc và kiêu hãnh cửa bậc tiền bối truyền nghề cho thế hệ trẻ.
- Lãi hay lỗ ăn nhau cái mẹo,tuy tổng công ty khoán cho anh rồi,lãi hay lỗ là do anh chịu, tuy thế tôi truyền cho anh kinh nghiệm cũng chỉ vì tiền đồ và sự nghiệp cửa anh,anh khá thì tổng mới mạnh.
- Dạ, có gì anh cứ dạy ạ.
- Cậu có biết một công trình rút chỗ nào là ăn nhất không?
- Dạ đương nhiên là xi măng và thép rồi. Gia thản nhiên.
- Sai rồi. ông Chưởng lấy cái khăn lau cái trán đầy mồ hôi mỡ rồi lắc đầu nhoẻn miệng nhìn Gia.
- Sao lại sai ạ? Gia hỏi
- Ăn sắt ăn thép không bằng ăn đất.
- Ăn đất...? Gia và đám kĩ thuật trố mắt nhìn vị giám đốc đã lốm đốm hai thứ tóc.
- Đúng, ăn đất. Rút sắt trắng trợn quá nhà sập thì không những anh mà cả công ty lãnh đủ, bây giờ trò ấy chỉ đủ ăn thôi.Khi đo đất để đào hay san lấp mới là cái cốt yếu. Chỉ cần anh nghiêng ra sau cái thước hay nhô lên thụt xuống cái thước sai số tưởng vài phân nhưng nhân lên hàng mấy héc-ta vênh nhau hàng ngàn khối đất ấy cậu ạ. cứ áp giá nhân công kèm máy móc mà tính ra bao nhiêu tiền?
Mặt Nghê "trắc địa" sáng quắc, suốt mấy năm mài quần trên ghế giảng đường chưa có thầy hay cô giáo nào dạy hắn những điều thực tiễn như vậy,quả là có ra đời mới sáng được mắt. Những điều xương máu con người ta chỉ học được ở trường đời mà thôi. Dù không biểu lộ ra nhưng hắn tự cảm thấy hắn đang nắm giữ một mắt xích hiểm yếu trong cỗ máy xây cất công trình.